pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tịnh Thủy Hồng Liên


Phan_4

Clostridium botulinum là chất độc thần kinh, triệu chứng trúng độc chủ yếu là da thịt tê liệt, Clostridium botulinum nguyên chất nồng độ cô đặc kết tinh lên tới 1 microgram sẽ có thể gây tử vong. May mắn là trong giới tự nhiên không tồn tại Clostridium botulinum nguyên chất, điều này giống như đạo lý ‘Nicotin tuy là độc chất chí mạng, nhưng hút thuốc sẽ không lập tức lấy mạng người’.

Các nhà y học khuyến cáo không nên cho trẻ sơ sinh uống mật ong, chủ yếu là vì trên thân ong có mang Clostridium botulinum. Khả năng kháng độc của trẻ sơ sinh yếu hơn người lớn rất nhiều, cho dù chỉ là Clostridium botulinum cực kỳ loãng, cũng dễ dàng dẫn tới phản ứng không tốt ở trẻ sơ sinh.

Hiện tại có dạng sử dụng Clostridium botulinum pha loãng để tẩy xóa nếp nhăn, chính là dựa vào đặc điểm gây tê liệt da của Clostridium botulinum. Sau khi da tê liệt, vì hoạt động hoạt hóa giảm bớt, nên có thể kéo dài sự lão hóa. Có đạo diễn không thích sử dụng diễn viên đã tiêm Clostridium botulinum lên mặt, nói là diễn viên như vậy vì phần mặt bị tê liệt mà khó có được biểu cảm phong phú.

Vì Clostridium botulinum gây ra nguy hại to lớn với cơ thể người, nên quá trình thao tác tiêm Clostridium botulinum vô cùng nghiêm khắc và tỉ mỉ, nhất định phải do chuyên gia y tế làm, thẩm mỹ viện không có tư cách là kiến thức này. Một khi tiêm thất bại, hậu quả trên cơ bản là hủy dung.

Q.1 - Chương 9: Dạ Thanh Tiêu Điều

 

Trên đường không có người qua lại, tất cả đều đã tìm nơi để trú đêm, hoặc trở về nhà. Mộ Dung Bạc Nhai đi chừng năm sáu dặm, mới thấy bóng người.

Lúc này trời đã tối hẳn, trăng non treo trên cao, sao giăng khắp trời. Hắn nhìn được rõ ràng, ruộng lúa bên cạnh đã kết mầm, cao khoảng bằng nửa người, sóng lúa nhẹ nhàng nhấp nhô, chỉ còn một con đường đất bằng phẳng rộng rãi chính giữa, người đó đang lảo đảo đi tới, chính là Hoàng Linh Vũ.

Thần kinh căng chặt của hắn lập tức được thả lỏng. Còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì, kết quả chẳng bị gì hết, quả thật là giở khóc giở cười, muốn phát tác cũng không được. Hơn nữa đối diện với tên hỗn tiểu tử bộ dáng lười biếng Hoàng Linh Vũ, hắn có lên cơn cũng vô dụng, giống như đánh lên cái gối, căn bản không có chỗ để sử lực. Bức ép quá, tiểu tử đó sẽ chơi trò nhảy tường, âm mưu gian trá nào cũng sử ra được.

Mộ Dung Bạc Nhai ngồi bệt xuống, ôm gối đợi Hoàng Linh Vũ tới gần, ngửa đầu ngắm sao trăng trên trời. Trong tiếng gió vi vu, nghe được người đến đang ư ư a a ngâm nga khúc ca không biết là phương ngôn ở nơi nào.

Nói ra thì chiều hôm nay Hoàng Linh Vũ không những không có nguy hiểm, ngược lại còn gặp được chuyện tốt đại cát. Tên thổ tài chủ tới cầm đất, vì mong y giúp hắn kiếm thêm chút tiền, nên đặc biệt bày yến tiệc lưu y lại.

Nói đi cũng phải nói lại, kiếp trước chị Đặng kia nói Hoàng Linh Vũ hoàn toàn là một quái nhân, câu nói này không phải không có đạo lý.

Cứ nói bằng chuyện mời khách tặng lễ này đi, Hoàng Linh Vũ trước giờ người đến là không cự tuyệt, y đối với danh tiếng bên ngoài của bản thân hoàn toàn không có giác ngộ cao tới mức phải bảo trì thanh chính liêm khiết.

Kỳ thật nha, y tự có lý luận của mình.

Trước đây, Tống Giáo Nhân tiên sinh một đời phản đối đế chế, nhưng khi đối mặt với khoản tiền mua chuộc khổng lồ của Viên Thế Khải muốn cải nguyên xưng đế, ông không những không nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt, ngược lại không nói hai lời thu nhận ngay.

Thế là có người liền cho rằng Tống Giáo Nhân cũng là kẻ tiểu nhân vô sỉ tham tài hám lợi, nhưng Hoàng Linh Vũ một chút cũng không nghĩ như vậy.

Nghĩ sâu thêm một chút sẽ hiểu, Viên Thế Khải lúc đó sở dĩ đưa tặng nhiều tiền như vậy, là muốn Tống tiên sinh ủng hộ hắn xưng đế. Nhưng sau khi Tống Giáo Nhân nhận rồi, không những không ủng hộ, ngược lại ngày càng táo tợn hơn, dùng số tiền này đi khắp các nơi, thuê thao trường cử hành cuộc diễn thuyết quy mô lớn, nói hết chuyện xấu của Viên Thế Khải, khiến Viên Thế Khải tức giận gần chết.

Vì thế, Hoàng Linh Vũ từ nguyên do không ai biết này mới có thể sinh ra một kết luận__ Y phải xem Tống Khải Nhân tiên sinh là tấm gương, học theo ông thu tiền hối lộ, ngày ngày hướng lên không thừa nhận mình mắc nợ.

Chỉ đáng tiếc, y có tâm muốn dây dưa với tên thổ tài chủ. Nhưng tên thổ tài chủ đó lại có thói nghiện, nhất định muốn tìm nô tì bồi y ngủ. Tới mức Hoàng Linh Vũ cuối cùng không chịu nổi tính toán rời khỏi, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho dù phải ngủ ngoài trời, cũng không cần ngủ chung với người ta cả đêm.

Hoàng Linh Vũ xách một vò rượu đặc sản tên thổ tài chủ tặng, suốt đường ngâm nga hát, lần dò đi về hướng thành trì Hoài Qua.

Thị lực của y kém hơn người thường một chút, hiện tại ở thế giới này, hoàn toàn không ánh sáng độc hại, không khí cho dù mát mẻ, nhưng chỉ là một mảng tối mù, căn bản không thể phân biệt đâu là bầu trời, đâu là tầng mây. Lúc này tuy sao sáng đầy trời, nhưng chung quy ánh sáng có hạn, không đủ chiếu sáng tầm nhìn của y.

(*Ánh sáng độc hại: Như đèn mờ, đèn chớp, đèn nháy hiện tại)

May mà cũng không tới nỗi quáng gà, cuối cùng y cũng kịp thời phát hiện chỗ Mộ Dung Bạc Nhai đang ngồi, dừng chân lại. Nếu không còn bước thêm hai ba bước, chắc chắn sẽ dẫm trúng hắn.

Mộ Dung Bạc Nhai ngẩng đầu nhìn Hoàng Linh Vũ, thấy trên mặt y có một chút vẻ nhiễm hồng, chắc là đã uống rượu.

Hoàng Linh Vũ cúi đầu nhìn nơi Mộ Dung Bạc Nhai đang ngồi, trong khoảng cách ba bước cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một gương mặt, nhưng y có thể nhận ra gương mặt này là ai.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối.

Rất lâu, Hoàng Linh Vũ quay sang một bên phà hơi rượu, rồi đi tới hai bước, ngồi xuống cạnh Mộ Dung Bạc Nhai. Gió nhẹ không ngừng thổi qua, mang theo hương lúa mới và đất bùn. Cách rất xa mới có một cái cây, tiếng ve không ngừng vang lên trên cây, thanh âm giống như đang cạo lên tấm thiết. Trong mảnh đất bên cạnh thì có dế, phát ra tiếng kêu êm tai nhẹ nhàng.

Không biết xuất phát từ tâm tình thế nào, hai người đều không nói chuyện.

Nơi này, rất yên tĩnh, rất thoải mái. Do đó, cũng khiến người ta trở nên lười biếng, không muốn nói chuyện, không muốn động đậy.

Cứ như vậy không biết trôi qua bao lâu, Hoàng Linh Vũ ngồi đến phát ngốc, đại khái chỉ đơn thuần là phát ngốc do say rượu. Sau đó dần bắt đầu mổ gạo, bộ dáng muốn ngủ gật.

Mộ Dung Bạc Nhai không chút động đậy, bó gối ngồi yên, tay trái lại đặt trên thanh kiếm giấu trong tay áo bên phải.

Một người, hai người… hắn lặng lẽ đếm. Nếu không nghe sai, có sáu người đang tiếp cận nơi họ ngồi, đến từ trước sau trái phải bao vây lại.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn bị tập kích trong thành Hoài Qua. Xem ra những người này rốt cuộc cũng nắm được hành tung của hắn. Có lẽ tiệm Hoài Qua cũng vì hắn mà bị những người này ngắm trúng.

Hơi thở của Hoàng Linh Vũ nhẹ nhàng vang lên bên tai, duy trì bình ổn chậm rãi. Chuyện bị người truy sát tập kích từ khi hắn ghi nhớ mọi chuyện đã xảy ra không ít, nhưng trước giờ chưa từng ở trong tình thế này. Trước đây khi quần chiến, bên cạnh luôn có bằng hữu hoặc thuộc hạ có thể chống đỡ một bên, mà hôm nay không những không có viện trợ, mà còn dư thêm một kẻ dân đen không biết võ phải bảo vệ.

Lòng thầm hận.

Hoàng Linh Vũ tuy sức mạnh và lực nhẫn nại đều không kém, nhưng cũng chỉ là so với trình độ của người bình thường, nếu muốn bảo toàn mạng sống của cả hai trở về thành, kế sách hiện tại, chỉ có__ liều mạng chiến đấu.

Hắn nhanh chóng phán đoán, cuối cùng quyết định nhắc nhở Hoàng Linh Vũ có người tiếp cận trước. Hắn và Hoàng Linh Vũ quen biết không sâu, cũng không biết đối mặt với nguy hiểm này, y có làm ra chuyện gì gây bất lợi cho cả hai không.

Ví như hiện tại, điều hắn cần nhất chính là, y chịu yên yên tĩnh tĩnh ngồi đợi ở đây, cho đến khi__ ngân quang tối tăm xuất hiện trong tay áo của Mộ Dung Bạc Nhai.

Hoàng Linh Vũ chợt cảm thấy bên cạnh có một sức mạnh ập tới, đánh bay y vào một thửa ruộng ẩm mềm cách xa mấy trượng. Keng__ Tiếng kim loại đụng vào nhau bỗng vang lên, dư âm luẩn quẩn không dứt, giống như quỷ hỏa phiêu đãng trong nơi hoang dã, bất chợt nổi lên, sau đó dần dần tàn lụi.

Lúc này Hoàng Linh Vũ mới tỉnh táo lại, trong bóng tối chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh.

Khá lâu sau tiếng vang đầu tiên, lại có tiếng kim loại giao kích. Binh đao cọ ra từng điểm hỏa nhỏ, Hoàng Linh Vũ cuối cùng tìm được Mộ Dung Bạc Nhai. Lửa trong chớp mắt tắt ngúm, tất cả lại chìm vào trong tĩnh mịch.

Đám dế cạnh đó đều ngừng kêu, chỉ còn đám ve là phát ra tiếng.

Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy trong không khí tựa hồ bị tăng thêm áp lực, ngay cả da thịt của mình cũng căng chặt, cái gì cũng nhìn không rõ không có nghĩa là y không biết chuyện gì đang xảy ra.

__ Bị tấn công, hơn nữa Mộ Dung Bạc Nhai khẳng định đã sớm phát giác.

Y có thể dựa vào tiếng vang đầu tiên, khẳng định được kích này tốc độ rất nhanh, nhanh tới mức nếu không toàn thần chống đỡ, lúc này y hoặc Mộ Dung Bạc Nhai nhất định đã thân đầu hai chỗ.

Mộ Dung Bạc Nhai đích thật sớm đã phát giác, chuyện khó tin là hắn không vì lo chạy trốn một mình, mà ném lại Hoàng Linh Vũ không quản. Đừng thấy đám người này tạm thời không làm gì Hoàng Linh Vũ, chỉ vì họ phát hiện Mộ Dung Bạc Nhai rất khó đối phó, nhất thời không thể chia người đi diệt khẩu.

Lại một kích. Tiếng vang còn chưa kịp tiêu tan, liên tiếp ba tiếng va chạm keng keng keng dấy lên ánh lửa ở những phương hướng khác nhau, tiếp đó, tiếng binh đao va chạm kéo dài liên miên không dứt. Lực đạo tuy không còn mạnh như kích đầu tiên, nhưng vẫn như không có điểm kết.

Hoàng Linh Vũ lặng lẽ nghe tiếng gió. Không giống vừa rồi, người tới nhanh chóng di dộng, y phục bị luồng gió thổi động, nhiễu loạn âm thanh trong gió.

Nếu Mộ Dung Bạc Nhai không lo tới y, hiện tại sớm đã có thể chạy xa.

Trong thế giới này, không có võ công là một chuyện rất thua thiệt. Nhưng nếu bảo y không minh không bạch thừa nhận ân tình của người khác, đặc biệt còn là ân tình của người có quan hệ ái muội bất minh…

Có câu ‘kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu’, cho nên hiện tại chuyện đầu tiên cần phải làm, đương nhiên là đồng tâm đối ngoại.

Q.1 - Chương 10: Hoang Phong Diệm Khởi

 

(*Hoang phong: gió nơi hoang dã, diệm khởi: lửa cháy)

Tình hình của Mộ Dung Bạc Nhai có thể nói là bấp bênh nguy hiểm, hiện tại hắn có thể tạm thời đối phó được với sáu người, chỉ là vì đối phương có cố kỵ với hắn, chỉ muốn tiêu hao thể lực của hắn rồi một kích tất sát.

Một khi bị bọn họ phát hiện thân thể hắn có điểm không bình thường, thì chính là vạn sự dứt tuyệt. Đấu vòng hết một khắc, Mộ Dung Bạc Nhai dần cảm thấy không chịu nổi, cũng may những người này không hề phối hợp, hắn mới có thể vào lúc khẩn cấp mượn lực thoát khỏi vòng vây. Nhưng cho dù hắn hết sức che giấu, cũng dần bị những người này phát hiện hắn không bình thường.

Khi tất cả đang đấu đá không nghỉ, trong ruộng lúa diễn ra một trận lạt xạt, chính là nơi vừa rồi Hoàng Linh Vũ đã rớt vào.

Mộ Dung Bạc Nhai lập tức thầm kêu không tốt, nếu Hoàng Linh Vũ không động đậy ngồi yên ở đó, những hắc y nhân này sẽ không lập tức lấy mạng hắn. Vào lúc này, hắn đã không kịp tỉ mỉ suy nghĩ đối sách, xoay người né một ám tiễn, sát bên vai sượt qua một thanh trường kiếm.

Tiếng kiếm đâm vào da thịt vang lên, hắn không thể tránh được đoản thương của tên thứ ba.

Nhưng hắn lại giống như không cảm thấy đau đớn, kẹp chặt đoản thương, xoay tay nắm lấy đoản thương đang đâm vào ngực trái, tiếp theo kéo thẳng ra.

Dưới ánh sao đám hắc y nhân nhìn thấy rõ ràng, cây đoản thương nơi ngực đó lập tức tạo ra một vết máu dữ tợn, như lăng trì sống Mộ Dung Bạc Nhai.

Mà Mộ Dung Bạc Nhai vẫn chưa dừng kiếm, đoản kiếm chém ra, mang theo mưa máu hỗn loạn, phun lên mặt kẻ không kịp trở tay. Hắc y nhân vốn có thể nhắm mắt lùi gấp, nhưng trên cổ lại truyền tới cảm giác băng lạnh khi bị đâm vào, sau một tiếng rạch đứt gân thịt, mưa máu lại lần nữa bạo khai.

Kinh biến này, khiến bốn người còn lại lập tức tản ra, không ngờ Mộ Dung Bạc Nhai sớm đã đợi một bên, hai tia lửa tắt ngúm, lại một người rơi đầu.

“Cố Ảnh tập, là võ công của Cố Ảnh tập!” Một người thầm kêu, uốn người lao lên.

Lúc này Mộ Dung Bạc Nhai đã là nỏ mạnh hết đà, hít sâu một hơi, hai tay chống kiếm nghênh đón.

Những biến cố phát sinh trong ánh sáng lấp lóe này, chỉ diễn ra trong khoảng thời gian Hoàng Linh Vũ leo lên khỏi thửa ruộng.

Y nghe được có ba tiếng rên, đều không phải là của Mộ Dung Bạc Nhai.

Nhưng hơi thở của Mộ Dung Bạc Nhai đã bắt đầu loạn, với khả năng nhìn của Hoàng Linh Vũ trong một mảng tối đen này cũng có thể thấy rõ lồng ngực hắn đang kịch liệt nhấp nhô.

Hoàng Linh Vũ là một dân đen không biết võ công, trong bóng tối mở trừng mắt cũng vẫn như bị mù, không thể làm được gì nhiều. Nhưng tất cả khó khăn đều có phương pháp giải quyết.

Y không cần nghĩ nhiều, lập tức lượm vài viên đá, nhắm theo hướng âm thanh mà ném.

Đúng như sở liệu, tự nhiên không trúng bất cứ ai, nhưng Hoàng Linh Vũ biết rõ, chỉ cần như vậy đã dấy lên sự mất kiên nhẫn của bọn họ__ xuất phát từ cùng cảm nhận, nếu có người quấy rầy y lúc y đang kiếm sống, y sẽ vô cùng không kiên nhẫn.

Sau mấy đợt dây dưa, Mộ Dung Bạc Nhai tự nhiên thầm kêu tiểu tử này đúng là không cần mạng nữa, trong ba người còn lại cũng đã có một người bị y chọc giận thành công.

Hoàng Linh Vũ tuy không thể nắm rõ tâm tư của người khác, nhưng tai thì có thể nghe được rõ ràng, tiếng xé gió lao tới, với tốc độ cực nhanh, liền vội vàng nằm bệt xuống đất, nghiêng người lăn đi.

Lăn một lát, y tựa hồ có thể cảm nhận được sự chấn động của mặt đất, định thần nhìn lại, ở nơi y vừa đứng trước đó, bị một thanh kiếm đâm vào thật sâu.

Người đó kiên nhẫn tiếp tục phóng thêm vào phi đao, nhưng vẫn bị Hoàng Linh Vũ giả hồ đồ né được.

Cũng không thể nói Hoàng Linh Vũ có thính lực tốt đến mức có thể nghe được tiếng gió mà phân biệt hướng ném, nguyên do chỉ vì tên lỗ mãng này phi quá mức chuẩn xác. Vì chuẩn xác, cho nên chỉ cần nghe thấy tiếng gió lập tức rời khỏi vị trí ban đầu, thì sẽ không bị thương.

Nếu người phi đao có thể thông minh một chút, phóng ám khí loạn lên, hoặc phóng với diện tích rộng một chút, kiên nhẫn phóng một lần mưa ám khí với một kẻ bình dân không biết võ công, thì Hoàng Linh Vũ mười cái cũng đã trúng hết bảy tám cái.

Người phi đao thấy nhiều lần không có kết quả, kêu loạn oa oa, quả nhiên quơ loạn vũ khí trong tay sả về phía Mộ Dung Bạc Nhai đang bay tới. Nhưng Hoàng Linh Vũ nếu đã có gan gây loạn, tự nhiên cũng có phương pháp phòng tránh của mình.

Tiếng vũ khí xé gió thật sự rất lớn, Hoàng Linh Vũ chỉ cần nghe thôi cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ dữ tợn múa may trường đao của đối phương. Bèn nâng vò rượu lên, cong người đứng lên, trốn sau vò rượu bổ nhào tới.

Sau một tiếng vang thanh thúy, vò rượu bị trường đao chém bể. Tiếp đó, vì quán tính, rượu bắn ra từ vò bị bể toàn bộ tưới lên người kẻ kia. Người đó kêu oa oa quái dị, vô cùng tức giận.

Hoàng Linh Vũ lùi lại nửa bước, moi một vật từ ngực ra, vừa đúng lúc người sử đao đó vung đao lao tới.

Vì sức nặng của trường đao, quãng đường vung chém ngang dọc sẽ bị giới hạn, Hoàng Linh Vũ dự tính được mục tiêu của đối phương, dựa vào thính giác hơn người, đem vật đó cản ngay phía trước.

Trong làn gió hiu hiu, tiếng cọ xoẹt xoẹt vang lên vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng rợn người. Ngay cả ba người đang chiến đấu khẩn trương bên cạnh tựa hồ cũng bị phân tâm, có thể thấy được tình cảnh trường kiếm chém qua một vật cứng lồi lõm không bằng.

Có vẻ chậm nhưng thực chất rất nhanh.

Tiếng xé gió lại vang lên, ánh lửa cũng lại bắn ra. Lửa lần này so với bất cứ lần binh đao giao kích nào trước đó cũng rõ ràng và kéo dài hơn, người sử đao còn chưa kịp kỳ quái, hỏa diệm lam nhàn nhạt đột nhiên bắn ra từ lưỡi đao, điểm cháy toàn bộ mặt đao, tiếp đó men theo trường đao nhanh chóng lan tràn, chớp mắt đã bao bọc toàn thân người sử đao.

“A__”

Người sử đao bị hỏa diệm vây chặt, trong ngọn lửa màu lam nhàn nhạt trong suốt có thể thấy được hắn đang múa máy tay chân, giống như muốn tìm nguồn nước để dập lửa, nhưng vì trước đó toàn bộ gương mặt bị rượu cồn bắn lên, một khi bén lửa thì trước tiên sẽ thiêu đốt đôi mắt yếu ớt nhất, hiện tại hắn không thấy được gì nữa, chỉ có thể điên loạn giãy dụa.

Đại khái chỉ trong vòng hai hơi thở, ngọn lửa đó đã thay đổi, lửa lam càng lúc càng nhạt, trở thành màu vàng và màu da cam sáng rực, __ hiện tại thứ đang thiêu đốt, đã không phải do rượu cồn tạo ra, mà do tóc tai y phục trên người người đó, thậm chí là da thịt.

Bóng tối đột nhiên bừng sáng như vậy, người bên cạnh mới thấy được rõ ràng, trong tay Hoàng Linh Vũ còn cầm một khối đá màu đen to bằng lòng bàn tay. Trong không khí lan tràn mùi rượu nồng, bị liệt hỏa hun đúc càng lúc càng cháy lên rừng rực.

Thì ra vũ khí của Hoàng Linh Vũ, chỉ là một khối đá đánh lửa bình thường, và rượu cồn mà vừa rồi hắc y nhân đã đánh bể.

Hoàng Linh Vũ hít sâu một hơi, nhặt mảnh vỡ lớn nhất lên, với người cắt vào cổ tay của người kia, nhanh chóng đá văng trường kiếm đã bị buông lỏng trong tay người nọ.

Hôm nay y trở về bằng lối này, cho nên biết gần đây có một thủy trì trồng sen, y cũng biết rõ nếu diệt cỏ không diệt tận gốc, sẽ lưu lại hậu họa càng nghiêm trọng hơn.

Hoàng Linh Vũ cầm trường đao, hung tợn chém vào đầu gối người đó. Năm đó khi y tham gia thực tập khảo cổ, đụng tới không ít xẻng sắt cuốc chim, tuy trường đao đích thật là mới sử dụng lần đầu, nhưng cầm vào cảm giác cũng giống như xẻng sắt, chém tới quả nhiên chặt đứt hai chân của người đó.

Không biết có phải vì người đó bị ngọn lửa lấy hết dưỡng khí, cuối cùng nghẹt thở chết. Hay là bị thiêu chết, hoặc thuần túy là đau chết, tóm lại là rất nhanh sau đó, bóng lửa quỳ trên đất dần không cử động nữa.

“Phiền phức ngươi làm đèn rồi.” Hoàng Linh Vũ thầm nói.

Nhờ vào ánh lửa nhảy múa yêu dị trong gió chiếu sáng, Hoàng Linh Vũ cuối cùng cũng nhìn rõ được.

Một mình Mộ Dung Bạc Nhai cố gắng chống đỡ hai người cuối cùng, trong đao quang kiếm ảnh xuyên suốt như cá.

Lúc này, một trong đó thấy người sử đao chết thảm thương, sớm đã ớn lạnh. Lặng lẽ tán lực, rồi đột nhiên lui khỏi vòng chiến, lấy ra một ống pháo hiệu.

“Ngu xuẩn!” Một người khác mắng, còn chưa kịp gọi hắn trở lại cùng chống địch, Mộ Dung Bạc Nhai đã tranh thủ dịp tốt trong chớp mắt đó, lùi lại một chút, rồi mũi kiếm lập tức vọt lên, cắt đứt cổ họng của người kia. Tiếp theo thuận thế mược lực đâm xuyên người tên còn lại.

“Bọn chúng sẽ đến rất nhanh.” Mộ Dung Bạc Nhai nói, vừa nhét ống pháo hiệu trong tay người đó vào ngực. Nếu chúng đã mang theo thứ này, thì nói rõ gần đây nhất định có viện binh của chúng.

Nếu là lúc bình thường, Mộ Dung Bạc Nhai có lẽ sẽ bắt đầu cảm thấy nghi hoặc đối với biến đổi đột ngột của Hoàng Linh Vũ, thậm chí sẽ sinh lòng cảnh giác, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy an tâm hơn.

Kỳ thật những người này có điểm pháo hiệu hay không không quan trọng, vì vào buổi tối mà họ nổi hỏa lớn, hơn nữa còn phát ra tiếng vang lớn, người có tâm nhất định sẽ tới xem thử.

Đáng tiếc là, người thủ cửa thành Hoài Qua lại là dạng người chuyện có thể không cần quản thì sẽ không thèm quản, cho nên tới đây kiểm tra khẳng định sẽ không phải là thủ vệ của thành Hoài Qua. Mà Tiêu Thanh Ngọc dù sao cũng không phải thần, cách một bức tường thành cao như vậy cũng không thể nào phát giác được động tĩnh bên này. Vào lúc này, nếu bất cứ ai trong hai người làm liên lụy, động một tý là về trời cả hai.

Hiện tại, chỉ có thể trông cậy vào hai người tự né tránh. Chỉ cần có thể chống đỡ đến trời sáng, có nghĩa là họ đã thắng lợi.

Q.1 - Chương 11: Đêm Đen Băng Lạnh.

 

Trong điền ruộng khắp nơi đều là những cái bóng yêu dị, ngọn lửa màu da cam do người bị thiêu vừa rồi lan ra không ngừng lay động trái phải. Phối thêm bối cảnh âm u và bầu trời đầy sao, có cảm giác u ám quái dị không tả nổi__ Đặc biệt là khi đã biết ngọn lửa này bắt nguồn từ thân thể của con người, cảm giác sợ hãi này giống như cỏ dại, chậm rãi sinh sôi trong lòng người.

Chỉ là Mộ Dung Bạc Nhai không phải người bình thường, Hoàng Linh Vũ lại thuộc về trường hợp không rõ, cho nên cũng không bao quát trong phạm vi người bình thường.

Hoàng Linh Vũ nhìn Mộ Dung Bạc Nhai ngồi xổm dưới đất, chỉ thấy hắn đầu đầy mồ hôi, ngực phập phồng nhấp nhô, nhưng tựa hồ không nghe thấy tiếng hít thở. Trên sườn phải có một động máu đang chảy, khi ngực phập phồng còn kèm theo tiếng rít rít như đang thổi ống.

Thấy tình hình này, y cũng phải giật thót cả mình, cái này không phải chứng tràn khí vào ngực thì còn có thể là gì!

Nhớ lại trên phim ảnh kiếp trước thường xuyên diễn cảnh này, có người bị đâm lủng ngực, nhưng lại làm như không có chuyện gì tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp không chút trở ngại. Từ sau khi vào khoa pháp y, y hễ coi tới cảnh này liền gục đầu ngủ, lười xem tiếp.

Vì khoa pháp y thường xuyên nhận được án lệ vì chứng tràn khí vào ngực nghiêm trọng mà chết, đại bộ phận người bị chứng tràn khí nghiêm trọng đều là vì phần sườn bị thương, khiến không khí bên ngoài ào vào ngực. Mà khí áp trong ngực một khi tăng cao, sẽ đè nặng làm phổi sụt xuống. Vì thế, nếu không thể kịp thời xóa bỏ chứng tràn khí vào ngực, cuối cùng sẽ khiến người nghẹt thở mà chết vô cùng dễ dàng.

Y đang định chạy qua giúp đỡ, Mộ Dung Bạc Nhai đã xé một mảnh y phục, quấn chặt thành một cục, cố gắng làm động tác thở ra, rồi nhét nó vào trong động máu.

Mộ Dung Bạc Nhai vì đau mà trong nhất thời không thể mở miệng nói chuyện, còn phải nhét cục vải đó vào thật chặt, Hoàng Linh Vũ kinh dị nhìn hành động của hắn, vì động tác phả hơi ra trước khi nhét vào, đã xóa bớt được giới hạn lớn nhất cho khí thể trong ngực. Cho dù vào thời đại của y, người có hiểu biết đối với chứng tràn khí vào ngực cũng lác đác ít ỏi vô cùng, mà trong thế giới cực độ thiếu hụt khoa học giải phẫu này, Mộ Dung Bạc Nhai có thể có hành động này chỉ có thể nói rõ được một chuyện, chỉ sợ hắn đã quá quen thuộc với cuộc sống thường xuyên bị thương này, cho nên biết dưới tình huống nào thì nên áp dụng biện pháp trị liệu cấp tốc nào.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .